Người dịch: Whistle

Mưa to…

Tạt theo gió.

“Lách tách…”

Từng giọt mưa đập xuống đất, bắn tung tóe, hòa cùng tiếng gió.

Phi Hổ đứng giữa màn mưa, bộ lông mềm mại dính chặt vào da thịt, lộ ra đường nét cơ bắp khỏe khoắn, tràn đầy sức mạnh.

Bốn chân vững vàng đứng trên mặt đất, nửa người trên thẳng tắp, đôi mắt sáng quắc, khí thế trầm ổn như núi, hơi thở sâu thẳm như vực.

Phi Hổ có khuôn mặt vuông vức, mái tóc ngắn trên đỉnh đầu dựng đứng như gai nhọn, toát lên vẻ ngang ngược, áo giáp phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới nước.

Trong mắt Phi Hổ dường như không có cảm xúc của con người.

Gã nhìn về phía bóng tối trong màn mưa, cười khẩy, giọng nói lạnh lùng:

“Không ngờ, ta vẫn luôn là người ra tay săn mồi, vậy mà hôm nay lại có kẻ dám liều mạng, tự tìm đến cái chết!”

“Cạch…”

“Cạch!”

Trong màn mưa, một bóng người mặc giáp bước đến gần.

Vũng nước dưới chân người này gợn sóng, bộ giáp đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiên rìu lắc lư, như thể có một nhịp điệu đặc biệt nào đó, chính là Chu Giáp.

“Là ngươi?”

Phi Hổ nheo mắt, tràn đầy tức giận:

“Giết người của ta, vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt ta?”

“Nói nhảm nhiều thật.” Chu Giáp hừ lạnh:

“Muốn giết ta, thì ra tay đi!”

“Tốt!”

Tiếng khen ngợi giống như sấm sét.

Mặt đất dưới chân Phi Hổ nứt toác, đá vụn văng tung tóe, giọt mưa cuộn trào, màn mưa trước mặt gã ta vỡ tan, gợn sóng.

Hai người cách nhau hơn mười mét, khoảng cách không thể nói là gần.

Nhưng Phi Hổ còn chưa rút kiếm, một luồng khí thế khủng bố, hung hãn như trời sập, đất nứt đã ập đến, khóa chặt nhất cử nhất động của Chu Giáp.

“Ầm!”

Cự kiếm tạo thành từng gợn sóng.

Thanh kiếm nặng hơn hai trăm cân, dưới sự thúc đẩy của tốc độ cực nhanh, xé toạc màn mưa, mang theo sức mạnh khủng bố chém xuống.

Kiếm pháp của Phi Hổ không có quá nhiều chiêu thức, chỉ có ba chữ “nhanh, chuẩn, mạnh”, tuy rằng đơn giản, nhưng lại là võ kỹ được truyền thừa từ đời này sang đời khác của chủng tộc này, đã được tôi luyện trăm ngàn lần.

Chu Giáp nheo mắt.

Khác với lần giao đấu vội vàng trước đó, lần này, hai người đối đầu trực diện, uy thế của Phi Hổ bộc lộ vô cùng rõ ràng, khiến Chu Giáp giật mình.

Kiếm khí ập đến, khiến Chu Giáp khó thở.

“Phù…”

Chu Giáp hít thở, cơ thể di chuyển, cơ bắp đột nhiên căng cứng, cả người trong nháy mắt như to lớn hơn.

Bạo Lực!

Sức mạnh khủng bố từ trong cơ thể bộc phát, cùng với việc Chu Giáp vung tay, tấm khiên lóe lên tia điện đã đập vào cự kiếm.

“Rầm!”

Kiếm và khiên va chạm, sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ điểm tiếp xúc bộc phát, quét ngang xung quanh, vô số giọt mưa bắn ra như mũi tên.

Chu Giáp lùi lại, nghiêng người, sức mạnh bộc phát từ cánh tay, vung rìu hai lưỡi, vẽ thành một đường cong trên không trung, mang theo tia sét chói mắt, chém về phía nửa người trên của Phi Hổ.

Dưới chân hai người, phiến đá cứng rắn giống như đậu phụ, chỉ cần giẫm nhẹ liền méo mó, vỡ vụn.

“Cạch…”

Phi Hổ giơ kiếm đỡ, lưỡi kiếm khẽ run, khiến Chu Giáp lại lùi về phía sau.

Cho dù đã kích hoạt Bạo Lực, nhưng xét về sức mạnh, tên hổ nhân này vẫn chiếm ưu thế.

Không chỉ là chênh lệch về tu vi, mà còn là sự khác biệt về thể chất, tuy rằng thân thể Chu Giáp đã được tôi luyện trăm ngàn lần, nhưng vẫn không bằng Phi Hổ.

Phi Hổ cao hơn ba mét, nặng hơn năm trăm cân.

Cộng thêm áo giáp, cự kiếm nặng hơn hai trăm cân, tổng trọng lượng của gã ta gần như một tấn, cơ thể giống như thép, sao thân thể con người có thể so sánh được?

“Chết!”

Phi Hổ ngửa mặt lên trời, gầm rú, vung cự kiếm, từng lớp kiếm ảnh gần như đè bẹp cơn mưa, ầm ầm chém xuống Chu Giáp.

“Đùng!”

“Đùng đùng!”

Chu Giáp tay cầm khiên rìu, phòng thủ kín kẽ.

Đừng nói là kình khí, dưới Nhị Trọng Khiên Phản ở cấp độ viên mãn, ngay cả mưa cũng bị chặn lại, nhưng dưới lực lượng mạnh mẽ của đối phương, Chu Giáp vẫn phải liên tục lùi lại.

Hai người liên tục va chạm, mặt đất liên tiếp nổ tung.

Trong nháy mắt…

Con đường dài đã bị cày nát, đầy rãnh.

Chu Giáp căng cứng người, ngọc phù bên hông liên tục lóe sáng, linh quang cuồn cuộn.

“Cực Tốc!”

“Thú Lực!”

“Kim Cang!”

Trong nháy mắt, Chu Giáp cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, da thịt giống như được bao phủ bởi một lớp bảo vệ, hơn nữa còn có một luồng lực lượng vô hình gia trì lên khiên rìu.

Tuy rằng linh phù rất tốt, nhưng với thực lực của Chu Giáp, hiệu quả không lớn, may mà đã đủ để chống lại Phi Hổ.

Cùng lúc đó.

“Trói buộc!”

“Hủ Cốt!”

“Trì Hoãn!”

Đủ loại pháp thuật lần lượt ập về phía Phi Hổ.

“Pháp thuật?”

“Thứ vô dụng!”

Đối mặt với pháp thuật, Phi Hổ lộ vẻ chán ghét, gã ta vung cự kiếm, gầm rú, Nguyên Lực trong cơ thể cuồn cuộn, vậy mà lại chấn nát linh quang.

Tên này…

Chu Giáp nheo mắt.

Chỉ dựa vào Nguyên Lực cũng có thể chấn nát pháp thuật, vậy thì Nguyên Lực của tên này phải dồi dào đến mức nào?

Tam Nguyên Chính Pháp của Thiết Nguyên phái đã rất coi trọng việc tích lũy Nguyên Lực, được gọi là hùng hậu, nhưng đừng nói là cửu phẩm, e rằng ngay cả thập phẩm cũng không bằng Phi Hổ.

Không chỉ dồi dào…

Mà sức bền còn rất mạnh!

Rõ ràng là Phi Hổ đang thi triển những chiêu thức cần bộc phát lực lượng, đáng lẽ, cho dù thân thể của gã ta có mạnh đến đâu, cũng không thể nào chịu đựng được.

Nhưng…

Phi Hổ điên cuồng chém giết, không hề quan tâm đến thể lực, vậy mà lại có thể duy trì lâu như vậy, không hề suy yếu, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Thật là…

Không thể tưởng tượng nổi!

Chu Giáp khẽ động, cây rìu hai lưỡi trong tay hắn ngày càng sáng, tia điện xuất hiện trên lưỡi rìu, lập lòe trong màn mưa.

Thời tiết như thế này…

Uy lực của Lôi đình chi lực sẽ tăng lên rất nhiều.

“Muội muội.”

Vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ, Tiền Tiểu Vân đã dừng bước, mặt mày ủ rũ, nhìn bóng người phía trước.

0.92041 sec| 2407.813 kb